Monday 13 December 2010

Nghệ sĩ với riêng mình

Một người (cựu) đồng nghiệp.
Một người luôn tự nhận mình "Hán" rộng, chuyên gia sửa văn bản của công ty.
Một người anh. 
Một người bạn. 
Một cái thùng chứa tâm sự. 
Một người tốt. 

Anh bình minh lúc mấy giờ?
Hơi thất thường, có khi là 7g, có khi là 8g (Công ty mà biết chắc chết quá!), cuối tuần thì thường là 6g30 vì phải chở cháu đi học. 

Một ngày bình thường, công việc chính của anh là làm gì?
Hết 8 tiếng ngồi ở công ty rồi còn gì, thì đương nhiên công việc trợ lý là chính, sai đâu đánh đó, sai đó thì đánh đâu? Tuy nhiên đó chỉ là thời gian mấy tháng nay, còn trước kia thì phỏng vấn viên quá rành rồi, suốt ngày chỉ tranh cãi với những khách hàng "năng xin thiểu mua", rồi đọc truyện tiên hiệp kỳ tình lâm ly bi đát. Đến giờ vẫn còn ghiền đây!



Ước mơ tuổi trẻ thời anh còn trẻ tuổi là làm gì? Đã thực hiện được chưa?
Tuổi trẻ ai cũng có ước mơ nhỉ! Hỏi câu này thì hơi cay. Thú thiệt, không biết có gọi là "ước mơ" không, chứ mình đã từng nghĩ mình là một nghệ sỹ. Nói một cách rõ ràng thì nó không rõ ràng sẽ là nghệ sỹ của riêng lĩnh vực nào. Từ khi bắt đầu thích âm nhạc, anh đã mơ một ngày mình hát những khúc balad làm chết lên chết xuống hàng tỷ tỷ người, hihihi, đó không phải là một giấc mơ ngôi sao, mà chỉ đơn thuần là chứng minh mình hát hay khủng khiếp. Song song đó, hóa thân thành những nhân vật của sân khấu cải lương tuồng cổ lại là giấc mơ chưa từng gián đoạn từ hồi còn nhỏ xíu, để được khóc được cười được chết trên sân khấu sau khi xuống 6 câu vọng cổ mệt xỉu. Dân miền Nam chính tông đương nhiên mê cải lương rồi. Một đồng chí ngôi sao điện ảnh mới vừa xem trên tivi hôm qua nói một câu hay dã man: "Tôi biết mình không thể như những anh hùng nên chỉ có thể là hình ảnh của họ trên màn ảnh mà thôi."
Nhưng đáng trách là ... chưa thực hiện được gì hết. Đó là lí do tại sao anh nói "không biết có gọi là ước mơ không", bởi vì có ước mơ thì phải DÁM hành động và KIÊN NHẪN cho cái nó, nhưng anh của cưng thì ... (thở dài trong đêm!!!)

Anh nói bài học trong trường mà thầy anh đã giảng, làm anh nhớ nhất đó là " Sau 5 năm đi làm mà vẫn chưa làm chủ thì suốt đời làm công. Hãy ra ngoài và tự tạo lập cơ nghiệp, làm chủ một tiệm chạp phô (tạp hóa) cũng là làm chủ". Anh có định làm theo câu này không? Chuẩn bị gì rồi?
Hì hì, câu này mới nói hồi nãy đã bị em hốt rồi. Có khiếu làm MC talkshow đấy, không chừng soán ngôi của Tạ Bích Loan và Diễm Quỳnh!!! Thật tình thì câu nói này đã ám ảnh anh từ lúc mới ra trường. Thời gian đầu anh định đi theo phương châm đi làm học kinh nghiệm rồi về tự làm chủ. Ai dè, ngồi ở đó lâu quá quên hết, lì hàng luôn. Giờ mới ngẫm lại thấy mình ... phí. Bây giờ định quay về con số 0 tròn trĩnh như cái số điện thoại "tứ đại giai không" kia. Làm một tiệm chạp phô hay quán cơm tấm Ledu's còn chưa biết...  Có khi lại đi bán hàng đâu đó không chừng. Túm lại đang stress, chưa vạch được cái gì
 
Anh hình dung ra mình 10 năm sau - tròn tứ tuần - sẽ thế nào?
Chẳng dám hình dung gì nữa, trộm nghĩ nếu vẫn tiếp tục ở đây, chắc tệ hơn chữ tệ nữa. Mập ú, mắt lồi ra, tóc muối tiêu chanh ... Hihihi ... mong muốn vẫn là 40 tuổi phong độ như Tom Cruise hoặc tệ lắm cũng Brad Pitt.
Anh thích đi đâu sau giờ làm việc?
 Có 2 cái thích lắm: 1 động, 1 tĩnh. Động là đi la cà shopping, ngắm nghía hàng giảm giá và ... mua được nhiều hàng giảm giá cho người thân. Tĩnh là ngồi nhâm nhi đậu phộng rang và chai ken 45000 ở quán chị Bích Hồng. Mà cả tháng mới đi được 1 lần, 1 trong 2 thôi, hichic... Do vậy về nhà vẫn là sở thích chấp nhận được.

Môn giải trí yêu thích nhất của anh là gì?
Tại sao với con người giàu tình cảm như mình mà cứ bắt phải chọn cái "yêu thích nhất"? Để xem, đọc truyện tiên hiệp. Có thể đọc cả ngày lẫn đêm, đến sáng, trốn việc ở nhà đọc tiếp hihihi... Tuy biết nó là huyễn hoặc, không tưởng nhưng vẫn bị lôi cuốn, vẫn sa vào tưởng tượng không dứt. Dù không thích thái độ bá đạo của đồng chí Tung-wua nhưng văn hóa cổ của họ thì thực rất mê ly em à!

Nói thật đi, từ trước đến giờ anh đã yêu người con gái nào chưa?
Câu này không nên post vì ... anh không trả lời. Chúng ta đã từng có một cuộc nói chuyện ở Sài Gòn Center nhớ không? 

Thú thiệt là hổng nhớ lắm. Trí nhớ bà mẹ trẻ sau khi sinh mà, hihi... Vậy tiêu chuẩn của anh là sao?
Biết nội trợ nhưng không lúa; biết thời trang nhưng không điệu đàng, thông minh nhưng dịu dàng, khéo léo; giàu khủng khiếp nhưng khiêm tốn trước chồng; thương và kính gia đình chồng như ruột thịt; ngoại hình thì như Mạc Văn Úy là được rồi ... hahaha

Một câu hỏi thường hỏi: Nếu anh có 20 triệu để xài cho riêng mình, anh sẽ mua gì?
Sao không cho nhiều  một tí, keo quá, mơ mộng mà cũng tiết kiệm. Ưu tiên là thanh toán hết nợ, hihihi. Nếu bỏ qua nợ nần thì ... anh sẽ mua chiếc xe tay ga chạy cho sướng (đương nhiên không sướng bằng BMW hichic), nhưng chắc chắn là phải bán xe wave thân yêu hiện tại rồi bù thêm một ít nữa mới đủ tiền mua. Ặc ặc ... Không trừ vào tiền catse phỏng vấn này chứ?

Photos by: Hoang Minh Phi

1 comment:

  1. tieu chuan chon vo cua anh cao wa, ha thap xuong chut di em nghi em se duoc di an cuoi anh trong vong 5 nam nua, hehe...

    ReplyDelete